Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung môt phòng tại bệnh viên. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày một tiếng vào buổi chiều để thông khí phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng quân đội và cả những kì nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho bạn cùng phòng những jì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc 1 tiếng đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt động và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với 1 cái hồ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và dáng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động.
Ngày và đên dần trôi...
Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ. cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là 1 bức tường xám xịt. Phải chăng người bạn khốn khổ kia đã dành những thời gian cuối cùng của cuộc đời mình tưởng chừng vô ích để truyền lại cho ông bạn cùng phòng nghị lực và ước mơ vượt qua bệnh tật, rồi ra đi êm ái để lại trong lòng ông ta bao điều tuyệt diệu có thể nhìn qua cái cửa sổ kia...