Dù có đi bất cứ nơi đâu trên thế gian này, trái tim tôi sẽ chỉ dành cho Đà Lạt mà thôi. Nhà tôi bé xíu, nằm chênh vênh trên một đồi hoa, chỉ có hoa và hoa. Khi những làn gió đi qua, nhìn muôn hoa dập dìu như làn sóng, tôi có cảm giác ngôi nhà của mình đang trôi theo vũ điệu của ngàn hoa.
Khi tôi đang ngất ngây trong hương thơm và sắc đẹp thì những hạt mưa chiều nối đuôi nhau thả dù xuống mặt đất, mỗi lúc một dày đặc. Tôi ù chạy. Những vũng nước mưa bắn tung tóe dưới đôi chân trần. Khi chỉ còn mấy bước chân nữa là vào đến nhà thì tôi trượt chân, cả thân mình văng khỏi mặt đất rồi hạ xuống một nơi rất êm.
Nửa như ngất lịm đi, nửa như vẫn bình thường không hề hấn gì sau cú phi thân ngoài ý muốn, tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm giữa vườn violet. Những bông violet tím ngẩn tím ngơ đã kết thành một tấm thảm hoa mềm mại dưới lưng tôi. Và tôi sung sướng như chưa bao giờ được sung sướng khi thấy mình đang nằm gối đầu lên cánh tay của một chàng trai mặt đẹp như thiên thần. Chàng đang ngủ. Màu tóc xanh mượt như màu lá của cây tóc tiên. Hàng mi dày như được xếp bởi vô số nhụy hoa ly khép hờ mang một vẻ bình yên đến lạ. Đằng sau đôi mi ấy hẳn là một ánh mắt đẹp mê hồn. Mũi chàng thanh tú như một búp măng trúc và đôi môi rực rỡ như một đóa hồng, dưới mưa càng thêm thắm đỏ. Dung mạo tuấn tú này tôi chưa bao giờ được thấy. Tại sao chàng lại ở đây nhỉ? Tôi hí hửng cười thầm: “Chắc chắn chàng đã giơ tay đón đỡ khi mình bị rơi xuống và cứu sống mình trong khoảnh khắc. Chao ôi, giá mà có cái máy quay phim để quay lại cảnh ấy thì hay biết mấy. Tiếc quá đi mất!”
Tôi nhắm mắt lại để những hạt mưa mặc sức khiêu vũ hết điệu này đến điệu khác trên mặt mình và tưởng tượng ra cảnh chàng ôm gọn mình trong tay, quay quay mấy vòng, nhìn mình đắm đuối… Nước mưa mát lạnh xâm chiếm dần cơ thể tôi và tôi thật sự thích thú với cảm giác này. Chưa khi nào mưa lại thú vị đối với tôi đến thế. Tôi quay sang người bạn kì lạ, thấy chàng đã thức dậy từ lúc nào, nhìn tôi mỉm cười. Mắt chàng trong sáng như nước mưa, phản chiếu mùa tím mơ của ngàn hoa violet trong cái nhìn sâu thăm thẳm và chứa chan cảm xúc. Tôi cũng cười, dường như có chút e thẹn vì cứ nằm lì bên cạnh chàng mãi dù chua hề quen biết.
Tôi hỏi: “Anh đã cứu em?” Chàng gật đầu cười.
Tôi hỏi tiếp: “Tên anh là gì?” Chàng lắc đầu, chỉ tay lên miệng ra hiệu mình bị câm. Tôi vừa ngạc nhiên vừa thương hại: “Anh không nói được à?” Chàng gật đầu, môi vẫn giữ nụ cười thân thiện ấy.
Tôi lại hỏi: “Nhà anh ở đâu?” Chàng lấy tay đập nhẹ xuống đất. Tôi chột dạ, rùng mình mạnh mẽ, thấy toàn thân ớn lạnh nhưng vẫn lắp bắp hỏi theo quán tính: “Anh la… là… người chết à?” rồi thút thít khóc không thành tiếng. Nghe câu hỏi ấy, chàng hơi trầm ngâm một chút rồi… gật đầu. Tôi kinh hoàng hét lên nhưng ko nghe thấy tiếng mình hét. Có lẽ tôi đã sợ đến vỡ mật mà chết.
…Mọi người xúm vào tôi như những cổ động viên quá khích, bố mẹ, anh em, họ hàng, hàng xóm… đủ mặt ba quân. Tôi biết mình còn sống nhưng không hiểu tại sao. Họ nhao nhao lên bảo với tôi rằng tôi đã bị ma giấu trong vườn hoa. Bao nhiêu người đi tìm tôi khắp đồi mà không thấy, trời thì mưa tầm tã, ai cũng lo lắng không yên. Trong khi đó, tôi ngồi giữa lùm hoa violet trước cửa nhà mà không ai nhìn thấy. Họ gào thét tên tôi nhưng không thấy tôi đáp lại. Tôi ngạc nhiên “Con vẫn tỉnh táo như chẳng nghe thấy tiếng gọi nào cả”. Mọi người cùng ồ lên, da mặt xanh lét. Bố tôi kể tiếp: “Chỉ có một người duy nhất nhìn thấy con. Cậu ấy đã dẫn bố đến chỗ con bị giấu”. Nói đến đây, bố tôi đảo mắt nhìn quanh: “Đâu rồi? Anh chàng đẹp trai, tóc xanh đó đâu rồi?”. Nghe bố tôi nói tới hai từ “tóc xanh”, tôi lại thấy lạnh người, đầu óc rối tinh rối mù như mớ bòng bong, chỉ thấy bên tai giọng nói ù ù của bố… lấy roi, xấp nước tiểu, quất lên người, đuổi con ma…
Đêm hôm ấy, trời mưa tầm tã, tôi sốt cao, cảm thấy hơi thở đi qua mũi mình nóng như hai ngọn lửa. Có lẽ do dầm mưa suốt buổi chiều nên bị cảm lạnh. Một ánh chớp lóe lên hắt vào khung kính cửa sổ vẽ hình một bóng đen đang lơ lửng trên đó. Tôi nín thở chờ đợi trong trạng thái mê man. Bóng đen ấy luồn qua khe cửa như một làn khói, đến bên giường ngồi xuống. Tôi nhận ra tóc xanh, vừa mừng vừa sợ. Chàng mỉm cười, đặt tay lên trán tôi. Tôi co rúm người, nhắm tịt mắt lại nhưng bỗng thấy một luồng khí ấm, vô cùng dễ chịu truyền sang cơ thể mình, toàn thân dịu hẳn xuống, khoan khoái lạ thường. Tóc xanh vẫn cười nhưng nụ cười không còn tươi thắm nữa. Dường như chàng đang phải chịu một sự đau đớn khủng khiếp. Tôi từ từ thiếp đi trong giấc ngủ êm đềm nhưng vẫn mơ hồ nhận biết chàng đang cứu sống mình bằng một khả năng kỳ diệu nào đó.
Sáng hôm sau, khi nắng sớm chan hòa khắp nơi, chim ca ríu rít, cả bầu trời ngát hương hoa, tôi thức dậy thấy mình khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Bố mẹ được một phen hú vía, thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu điều gì đã khiến con gái mình khỏi bệnh nhanh đến thế. Chỉ có tôi là hiểu ra mọi chuyện khi nhìn thấy một lớp bụi mỏng trên giường mình nơi mà chàng đã ngồi suốt đêm qua. Lớp bụi ấy có màu xanh như màu lá của cây tóc tiên.
_HẾT_
Hải Ngọc sưu tầm.